Dẫu rằng căn bệnh máu khó đông (hemophilia) đã cướp đi của Hồ Huy Bảo một chiếc chân cùng bao ước mơ, hy vọng, nhưng trên gương mặt, trong ánh mắt của cậu học sinh giỏi năm nào vẫn tràn đầy niềm lạc quan và không một chút oán than số phận. 

Suýt chết vì bệnh hemophilia

Hồ Huy Bảo sinh ra và lớn lên ở một miền quê nghèo thuộc huyện Hương Sơn, tỉnh Hà Tĩnh. Từ khi biết đi, Hồ Huy Bảo rất hay bị bầm tím và phải chịu bao nhiêu đau đớn trong cơ khớp. Ai cũng nghĩ bảo bị viêm khớp nhưng càng chữa, bệnh tình càng không thuyên giảm mà các khớp chân còn bị biến dạng, chân cứ thế teo dần.

Năm học lớp 9, một biến cố ập đến khiến Bảo rơi vào tình trạng nguy kịch. Bảo nhớ lại: "Trong giờ thể dục, mình bị chảy máu cơ đùi và phải nhập viện. Tại bệnh viện tỉnh, bác sỹ chẩn đoán mình bị viêm cơ và chỉ định mổ gấp. Nhưng không ai biết mình đang mang trong người căn bệnh hemophilia (bệnh máu khó đông – khi phẫu thuật cần phải được bổ sung yếu tố đông máu).

Vết mổ không cầm được máu, mọi người tưởng mình không qua khỏi vì mất quá nhiều máu. Bệnh viện phải huy động người nhà hiến máu cứu mình”.

Từ đó, máu trong cơ đùi của Bảo vẫn âm thầm chảy và tạo thành các khối máu tụ. Suốt 3 năm học cấp 3, Bảo vừa học vừa ôm cái đùi sưng mỗi ngày một to hơn và đau đớn hơn.

Thế rồi, ngay sau khi học hết lớp 12, Bảo bị gãy đùi phải, đúng ở vị trí vết mổ ngày trước. Đến tận lúc này, khi được đưa ra Hà Nội và đến Viện Huyết học – Truyền máu TW xét nghiệm, Bảo mới biết mình bị bệnh máu khó đông.

Nhưng lúc này tất cả đã quá muộn. Khối máu tụ lâu ngày chèn vào xương, làm tiêu xương nên dù có bó bột cũng không thể giúp xương đùi đã gãy liền lại nữa.

Cậu học sinh giỏi từ bỏ giấc mơ đại học vì bệnh tật

Từ khi còn nhỏ, Hồ Huy Bảo luôn là niềm hy vọng của gia đình, niềm tự hào của thầy cô, bè bạn. Bảo liên tục là học sinh giỏi nhất trường, học sinh giỏi cấp huyện, cấp tỉnh trong những năm tiểu học. Khi lên cấp 2, Bảo tham gia rất nhiều đội tuyển thi học sinh giỏi cấp huyện và đạt giải các môn Văn, Sinh học, Địa lý…

Biết mình sức khoẻ kém hơn bạn bè nên Bảo luôn cố gắng vượt qua những cơn đau, chăm chỉ học tập và nuôi dưỡng ước mơ vào đại học.

Những năm tiểu học, Bảo liên tục là học sinh giỏi nhất trường, học sinh giỏi cấp huyện, cấp tỉnh. Khi lên cấp 2, Bảo tham gia rất nhiều đội tuyển thi học sinh giỏi cấp huyện và đạt giải các môn Văn, Sinh học, Địa lý…

Nhưng sau những lần đi viện cấp cứu, bao hy vọng bỗng nhiên sụp đổ, giấc mơ vào đại học dần trở nên xa vời với chàng trai học sinh giỏi năm nào. Mang chiếc chân đau đớn, sưng to, mỗi bước đi cũng thật khó khăn nhưng Bảo không muốn chấp nhận sống cuộc đời vô nghĩa, phụ thuộc.

Bảo cố gắng đi học nghề sửa điện thoại, máy tính, rồi nuôi gà lấy vốn mở cửa hàng. Đến nay, Bảo đã là chủ một cửa hàng sửa điện thoại, máy tính và làm dịch vụ viễn thông có uy tín ở xã.

Nhưng bất hạnh vẫn chưa rời xa chàng trai giàu nghị lực ấy, tháng 3/2019, cơ đùi của Bảo bị vỡ, máu chảy ròng ròng. Bảo bắt buộc phải tháo khớp háng chân phải.

Bảo chia sẻ: "Ca mổ rất phức tạp, cắt đi cắt lại 2 lần chi phí rất tốn kém. Sau lần tháo khớp háng, tự nhiên máu từ vết mổ lại bật ra, mình nghe nói là do vỡ động mạch. Mình lại mất nhiều máu phải cấp cứu và truyền một lúc 6-7 đơn vị máu, hơi thở chỉ còn thoi thóp. May mắn với sự nhiệt tình của các y bác sỹ Viện Huyết học – Truyền máu TW và Bệnh viện Bạch Mai mình mới qua khỏi”.

Ước mơ tìm việc tại Hà Nội để giữ chiếc chân còn lại

Tất cả gánh nặng cơ thể giờ đây dồn lên chiếc chân còn lại. Nhưng chiếc chân ấy của Bảo vẫn thường xuyên bị chảy máu và sưng khớp.

Mỗi lần chảy máu, Bảo phải chịu đau đớn suốt gần 10 tiếng đồng hồ đi đường mới đến viện để tiêm thuốc, truyền chế phẩm máu. Do điều trị muộn nên tổn thương ở khớp chân Bảo vì thế càng nặng hơn.

Bảo mơ hồ lo sợ đến một ngày chiếc chân còn lại cũng bị teo cơ, cứng khớp thì làm sao đi được nữa: "Mình chỉ mong có 1 công việc gì đó nho nhỏ ở Hà Nội, được ở gần Viện để được tiêm thêm thuốc sớm hơn và giữ được chiếc chân này. Nhưng người như mình chắc không thể tìm được việc ở Hà Nội”.

Bảo ngậm ngùi: "Câu chuyện của đời mình, 1 cuộc đời đau khổ! Nhiều lúc mình ước mơ được sinh ra chỉ cần mạnh khoẻ như bao con người bình thường thôi. Mà giờ bệnh đã đeo nặng cả cuộc đời, biết làm sao? Mình cứ cố sống vui và sống chung với bệnh, cố gắng lao động để cuộc đời có ý nghĩa hơn”.

                                                                                                                                    Trương Hằng, ảnh Công Thắng

Bình luận